
Khoảng thời gian trước, sau Thanh Minh, trời cứ rả rích những cơn mưa phùn quấy rầy. Người qua lại trên phố vắng hẳn, ngay cả những vị khách quen thường xuyên tới “Bất Tiện Tiên” uống rượu cũng chẳng thấy bóng dáng. Vào những ngày vắng khách như thế này, Hàn trưởng quầy cũng không bắt trẻ con phải ở yên một chỗ, mặc cho Thiếu Đông Gia chạy ra ngoài vui chơi
Thiếu Đông Gia ở bến Thần Tiên thấy một nông dân đang đốt vàng mã tế tổ tiên, cảm thấy rất thú vị. Cậu tiến lên xem một lúc vẫn chưa đã, bèn tìm mấy tờ giấy vụn rồi bắt chước theo cách của người kia đốt lên. Đến khi mặt trời khuất bóng, Hàn trưởng quầy đợi hết lần này đến lần khác vẫn không thấy Thiếu Đông Gia về ăn cơm, mới đứng dậy ra bến Thần Tiên tìm. Nào ngờ, Thiếu Đông Gia đang lắc đầu lắc não đốt giấy, trong miệng còn lẩm bẩm đọc gì đó.
Vào buổi chiều tà, tất cả những người tụ tập ở bến Thần Tiên đều chứng kiến cảnh Thiếu Đông Gia bị quản lý lôi xềnh xệch trở về "Bất Tiện Tiên". Vừa đi, trưởng quầy Hàn vừa nói, giọng điệu vang vừa đủ nghe khắp bến: "Đợi đến lúc ta chết đi, nhà ngươi phải nhớ đốt thật nhiều vàng mã cho ta đấy, ta cũng muốn sang bên kia thế giới hưởng lạc một phen."Đám đông dưới bến khúc khích cười thầm, đoán chừng Thiếu Đông Gia tối nay lại thêm một phen ê chề, rồi ai nấy quay đầu lại, hối hả thu xếp về nhà chuẩn bị bữa tối.
Tội nghiệp Thiếu Đông Gia, sáng hôm sau mắt vẫn còn sưng húp. Cậu chỉ có thể nheo mắt, cầm lấy quả trứng gà nóng do trưởng quầy Hàn luộc, rồi lại tiếp tục chạy nháo khắp nơi.
Hàn Hương Tầm phiêu bạt giang hồ nhiều năm, tự cho là đã gặp không ít kỳ nhân dị sĩ, nhưng một kẻ vừa lang bạt khắp chốn vừa dắt theo một đứa trẻ như thế này, cô thật sự chưa từng thấy bao giờ.
"Này, ta nói anh kia, thân anh sống kiếp máu chảy đầu rơi thì thôi đi, còn dắt theo một đứa trẻ là chuyện gì đây? Chẳng lẽ mắc nợ tình cảm, người ta ném con cho anh vậy?"
"Đứa trẻ là nhặt được."
"... Anh đúng là nhiệt tình."
"Không cha không mẹ, trời thì đổ mưa to, tôi nhặt hay không nhặt?"
Hàn Hương Tầm không nói gì thêm, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía hắn. Thấy kẻ kia chẳng buồn dỗ dành đứa trẻ, quả thật không giống cha con.
Tiếng truy đuổi của quân địch ở phía xa đã đến gần hơn. Hàn Hương Tầm suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được, vừa càu nhàu vừa ném tấm "Thiền Dực Giáp" (Áo Giáp Cánh Ve) trên người cho Giang Vô Lãng.
"Nói trước, ta là thấy đứa trẻ đáng thương, chứ không phải sợ anh chết đâu!"
"Đa tạ." Giang Vô Lãng vung đao hạ gục một tên truy binh vừa áp sát phía sau Hàn Hương Tầm, rồi lập tức dùng tấm Thiền Dực Giáp quấn chặt cho đứa trẻ.
Một hôm, Hàn Hương Tầm đi ngang một ngôi làng hoang, thấy một người nằm trên lưng lừa tư thế kỳ quái, không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần. Người kia nhắm mắt nhưng dường như cảm nhận được, lên tiếng:
– Mệnh cách của ngươi quả là đặc biệt.
Hàn Hương Tầm đảo mắt nhìn quanh xác nhận không có ai, mới biết kẻ trước mặt đang nói chuyện với mình.