image.png

MUA BÁN

Khương Nguỵ nhớ rõ, đêm tìm thấy hài cốt của A Tỷ, trăng thanh gió mát, bầu trời vô cùng đẹp.

Hắn gần như lật khắp cả nghĩa địa, rốt cuộc mới tìm thấy chiếc trâm cài quen thuộc trong một cỗ quan tài. Đó là món quà hắn tặng A Tỷ hồi nhỏ.

Thuở nhỏ hắn luôn ồn ào, cha mẹ mệt mỏi với kế sinh nhai, chỉ có A Tỷ của hắn sẽ xoa đầu lắng nghe hắn líu lo kể về những mộng tưởng viển vông.

Hắn yêu A Tỷ vô cùng, luôn muốn thấy cô vui vẻ. A Tỷ thích làm đẹp, hắn liền học cách tô điểm cho cô. A Tỷ thích búi tóc, hắn đã dành mấy tháng trời làm cho cô một chiếc trâm gỗ khắc hoa đào.

Cái ngày A Tỷ nhận chiếc trâm, nụ cười trên khuôn mặt cô khiến hắn vui sướng khôn nguôi.

Nhưng một hôm hắn nhặt hạt thông ngoài đồng về, A Tỷ đã biến mất. Cha mẹ hắn bảo, A Tỷ đi lấy chồng rồi.

Lấy ai? Bao giờ về? Sao chẳng ai bảo hắn một tiếng? Hắn líu lo hỏi, nhưng chẳng ai đáp.

Về sau, A Tỷ như bốc hơi khỏi thế gian... Nhưng cuộc sống gia đình hắn lại khấm khá dần lên.

MÁU

Phải qua rất nhiều năm, Khương Nguỵ mới biết, hóa ra cuộc sống tốt đẹp của gia đình hắn, được đánh đổi bằng mạng sống của A Tỷ, và vô số người con gái như A Tỷ.

"Các người bán cô ấy cho người chết?" Hắn gần như không tin nổi.

"Làm gì mà ồn? Con gái sinh ra, vốn là để giúp nhà kiếm tiền." Cha hắn nằm trên ghế bập bênh, thản nhiên nói, "Gả cho người sống, nhà còn dựa vào sính lễ sống qua vài tháng khá giả, là mối làm ăn có lời. Nếu gả được cho người chết, thì là phúc đức tổ tiên!"

"Phải đấy, mối làm ăn ngon thế, chỉ làm một phát, chẳng phí lắm sao?" Bác hắn dựa vào tường, nghịch chiếc nhẫn mạ vàng trên tay.

Khoảnh khắc ấy, cái lạnh thấu xương tràn ngập Khương Nguỵ.

Khương Nguỵ tìm thấy bọn chúng vào một đêm mưa.

Máu nhuộm đỏ một vùng đất rộng. Nhưng hắn không thể dừng lại. Cho đến khi một bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch túm lấy vạt áo hắn.

Hắn quay đầu, trong mưa, khuôn mặt người con gái ấy gần như trùng khớp với A Tỷ.

"Giết bọn chúng, cũng vô dụng thôi." Người con gái mặc áo cưới đỏ thẫm thoi thóp,