<aside> <img src="notion://custom_emoji/48adec6f-5ae3-81bd-bc2a-0003c3a2be65/29cdec6f-5ae3-80da-af30-007a7242c908" alt="notion://custom_emoji/48adec6f-5ae3-81bd-bc2a-0003c3a2be65/29cdec6f-5ae3-80da-af30-007a7242c908" width="40px" />

</aside>

image.png

Điền Anh và Lê Trân Trân

Điền Anh đợi Lê Trân Trân ba ngày, nhưng Lê Trân Trân lại ở dưới đáy hồ đợi chàng ba năm!

(Câu chuyện được dịch theo tư liệu của tác giả người Trung dựa trên toàn bộ tư liệu trong Game - ID Xiaohongxu: angelhwan)


Cô Dâu Mù

image.png

“Tháng Hai âm lịch năm 1952, các gia đình trong thôn Tiểu Lộc muốn kết thông gia với nhau. Tất thanh niên nam nữ đến tuổi đều thông qua mối mai, chọn ngày lành cùng kết thành lương duyên. Có người mắc bệnh nặng, đã mua một cô gái mù từ ngoài thôn về làm vợ, với mong muốn dùng hôn sự để xua đuổi bệnh tật (xung hỷ). Nay liệt kê các vật phẩm cần thiết cho hôn sự để tiện kiểm tra: Mười sáu con chim nhạn Hai lạng ba tiền trà Ba lạng năm tiền đường Hai mươi bốn tấm lụa đỏ Mười sáu cây nến đỏ lớn Các loại trái cây khác nhau, số lượng như trên …”

Trên đường theo đoàn thương nhân lên phía bắc để tầm sư học đạo, Điền Anh được bạn đồng hành mời, bèn ghé qua làng Tiểu Lộc dự tiệc cưới. Không ngờ, Điền Anh lại chứng kiến một thảm kịch đẫm máu.

Trong tiếng chiêng trống hân hoan, chú rể ốm yếu lâu ngày bỗng nhiên phát điên, cầm dao chém về phía cô dâu.

..Ngay sau đó, nhiều dân làng tham dự hôn lễ cũng phát điên, cầm dao lên và chém bừa bãi. Trong hỗn loạn, tộc trưởng vô tình giết chết chính con trai mình.

image.png

“Con trai của ta... những năm qua, lòng cha đau như cắt. Số phận tàn khốc ấy, tại sao... tại sao lại giáng xuống đầu chúng ta? Căn bệnh quái ác khiến con điên loạn, cướp đi người vợ của con.Mà cha... cũng vì thế mà làm tổn thương chính con. Không... số phận máu chảy ruột mềm thảm khốc này, không nên tiếp diễn trên thân thể chúng ta, và cả những kẻ vô tội kia nữa... Thảm kịch trong làng đã quá đủ rồi. Ta phải chặn đứng... số phận nghiệt ngã này.”

Điền Anh lập tức lao vào đám đông, lấy tay che mắt cô dâu và đưa cô đến một nơi an toàn, khẽ nói: "Đừng nhìn."

Sau đó, chàng rút đoản kiếm mang theo người ra, đưa cho cô gái: "Nàng không phải sinh ra để chịu nhục. Cầm lấy thanh kiếm này, hãy tự giành lấy mạng sống của mình!" Cô gái nhỏ run rẩy cầm kiếm lên, máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo lễ của cô thành màu đỏ thẫm.

Kiếm Khách Nguyệt Thần

Thế giới của Lê Trân Trân từ trước đến nay vẫn là một màu đen tối. Vì không thể nhìn thấy, cô dường như bị tước đoạt mất tư cách làm người.

Xô đẩy, nguyền rủa, ghét bỏ, ác ý...

Rồi sau đó là một túi tiền đồng nhỏ, nhẹ bẫng, đã mua đứt sự thuộc về cả cuộc đời cô. Cô chưa từng nghĩ đến việc chống cự, bởi cô chưa từng nghe thấy ai nói về sự phản kháng. Cô tưởng rằng tất cả mọi người đều giống như mình, tựa những cây bèo không rễ, xoay tròn trong biển số phận tưởng chừng không lối thoát, cho đến khi chìm xuống.